Du lịch phát triển mạnh về nhiều mặt đặc biệt làm tắm biển. Ví dụ: Bờ biển Florida, hòn đảo Hawaii, bờ biển California. Du lịch trượt tuyết, leo núi và thác nước như Colorado, ven dãy núi Coocdie... Du lịch trên thuyền lớn cũng khá phát triển. Khách du lịch về đây từ khắp nơi trên thế giới khá đông.Du lịch Nha Trang cũng là một sự chọn lựa du lịch thú vị cho những vị vị khách thích biển.
Mùa này là mùa đi hái “lộc” rừng. “Nhờ có những mùa măng như thế này mà gia đình mình có đồng ra đồng vào, con cái có sách vở đến trường học chữ”, anh Kha Văn Hoằng (bản Kẻ Da, xã Thạch Ngàn) “khoe”. Quãng giêng hai, khi măng quá lứa thành cây tre non, người dân lại vỡ hoang “măng rung”. Lúc này măng đã thành cây tre, giang, nứa cao quá đầu người nhưng vẫn còn non, ngọn măng vẫn còn ăn được, con người dùng sức rung mạnh cây, ngọn măng gãy và rơi xuống, đem về luộc kỹ là dùng được. Loại này ăn đắng hơn, nhưng lại được nhiều người chuộng bởi cái vị đắng của nó. Khi róc lớp áo bao bọc bên ngoài, “măng rung” không còn trắng nõn như măng mầm mà có màu trắng xanh. Ở các nhà hàng, “măng rung” chấm mắm tôm hoặc chẻo lạc đã trở nên “đặc sản”, rất được thực khách ưa dùng. Tư thương vào tận bản thu mua măng thành tựu của mồ hôi và nước mắt Nghề bẻ măng khá nặng nhọc. Phải đi từ sáng sớm, phải leo núi, xuyên rừng. Rừng bị tàn phá nhiều, du lich da nang tre, nứa, giang bị chặt hạ, đốt làm rẫy nên măng cũng hiếm dần. Muốn hái được nhiều măng phải vào tận rừng sâu, có khi đi cả ngày mới được một gùi măng mang về, róc vỏ, đem luộc sơ rồi bán, chưa kiếmDu lịch là đi du lịch để vui chơi, tiêu khiển hoặc nhằm mục đích kinh doanh; là việc thực hiện chuyến đi khỏi nơi cư trú, có tiêu tiền, có thể lưu trú qua đêm và có sự trở về. Mục đích của chuyến đi là tiêu khiển, nghỉ dưỡng, thăm thân nhân, công tác, hội nghị khách hàng hay du lịch khen thưởng, hoặc nhằm mục đích kinh doanh. Các Tổ chức Du lịch Thế giới định nghĩa khách du lịch như những người "đi du lịch đến và ở lại ở những nơi bên ngoài nơi cư trú thường xuyên của họ trong hơn 24 giờ và không quá một năm liên tục cho tiêu khiển, kinh doanh và các mục đích khác không liên đến những viên chức chỉ dẫn viên du lịch của tổ chức thực hành việc du lịch đó."
Nổi 100 ngàn đồng. Đó là chưa kể những lần bất trắc, bị ngã vì đường đi, bị sâu bọ, vắt rừng cắn… Chị Phượng, một người có “thâm niên” nghề hái măng cho biết: “Nghề nào cũng có cái cực nhọc riêng. Hái măng cũng vậy, để kiếm được một trăm, dăm chục ngàn đồng, phải dậy từ lúc tinh sương sáng, vượt mấy ngọn đồi, cách nhà cả gần chục cây số mới lùng (tìm) được măng. Măng hiện giờ không sẵn như ngày trước nên tìm hái cũng khó khăn hơn. Gai tre, gốc tre cứa làm bộ hạ bị cào xước, chảy máu; rồi sau đêm mưa, rừng ẩm ướt sên vắt nhiều, bám vào chân người hút máu; lại ruồi vàng, bọ chó tấn công... Nhưng, rẫy ít, công việc không có, cũng phải chịu thươngTheo Tổ chức Du lịch Thế giới ( World Tourist Organization ), một tổ chức thuộc Liên Hiệp Quốc, Du lịch bao gồm tất cả mọi hoạt động của những người du hành, tạm cư, trong mục đích tham quan, khám phá và tìm hiểu, trải nghiệm hoặc trong mục đích nghỉ ngơi, tiêu khiển, thư giãn; cũng như mục đích hành nghề và những mục đích khác nữa, trong thời gian liên tục nhưng không quá một năm, ở bên ngoài môi trường sống định cư; nhưng loại trừ các du hành mà có mục đích chính là kiếm tiền. Du lịch cũng là một dạng ngơi du lich phu quoc nghỉ năng động trong môi trường sống khác hẳn nơi định cư.
Chịu khó. Dù gì thì măng cũng được coi là “lộc” rừng, là nguồn thu nhập chính của dân bản vào những ngày nông nhàn”. Cũng theo chị Phượng, măng hái về, nếu đem bán ngay thì giá thấp, còn nếu qua chế biến sẽ được giá hơn. Cách “chế biến” đơn giản nhất là luộc. Măng được lột sạch vỏ, dùng que nhọn đâm thủng các “mắt” bên trong rồi bỏ vào nồi, bắc lên bếp lửa. Măng luộc vừa chín tới là vớt ra, để ráo nước, đem nhập cho tư thương. Khi thời tiết thuận lợi, nắng to, khi măng đang ở chính vụ, chưa được giá thì sau khi luộc, dùng dao róc mỏng, đem phơi thành măng khô nhập cho các đại lý. Măng rừng ngon, lại không có hoá chất độc hại nên hiện rất được thị trường chuộng. Chính thành ra nên măng rừng của người dân vùng cao cũng được nhiều thương nhân vào tận nơi thu mua. Các đại lý, chợ măng rừng cũng ra đời ở các bản, dân bản hái được chừng này tư thương thu mua chừng đó. Mùa này, lên với các huyện miền Tây xứ Nghệ, dọc đường đi, người ta bày bán rất nhiều măng. Măng củ nguyên vỏ, măng đã qua sơ chế, măng chua, măng ngâm ớt... Những phiên chợ ở thị trấn Hòa Bình (huyện Tương Dương), Trà Lân (huyện Con Cuông), thị trấn Kim Sơn (huyện Quế Phong), thị trấn Quỳ Châu... Hình ảnh những nữ giới trên lưng mang những gùi măng nặng từ các bản xa ra chợ đã trở nên thân thuộc với khách xa. Trên những chuyến xe, những xâu măng củ, những giỏ măng luộc, những hộp măng chua... Trở thành quà biếu không thể thiếu của những người miền xuôi khi lên đây công tác trở về. Vào bản làng vùng cao mùa này, những bếp lửa luộc măng bập bùng trong ánh hoàng hôn nhọ mặt người. Mùi măng hăng hăng, ngòn ngọt thoang thoảng quyện theo những ngọn khói trên những nóc nhà sàn. Với dân bản nơi đây, dù công việc đi hái măng trong rừng sâu khá vất vả, nhọc nhằn nhưng cũng rất có ý nghĩa, bởi thu nhập từ những gùi măng đã phần nào đỡ đần gia đình họ trong những lúc khó khăn để đợi chờ mùa thu hoạch trên nương rẫy. Phúc Đức
0 nhận xét:
Đăng nhận xét